“Ở đây anh chẳng gặp ai giống em cả nhưng sao em cứ ở mọi nơi mà anh đến vậy?!”
Tin nhắn của anh đến vào một sáng Hà Nội hanh hao. Lúc đấy em đang cuộn tròn trong chăn ấm, mắt vẫn nhắm tịt nhưng miệng vẽ hình nụ cười.
Ừ thì tại anh đấy. Anh cũng có tha cho em đâu…
Thật kỳ lạ. Anh cũng luôn hiển thị ở khắp nơi, quanh em. Em nghĩ đến anh khi đang phóng xe đi trên đường. Anh len vào giữa đống công việc bận rộn đôi khi đến quay cuồng của em. Em nghĩ đến anh khi đang ăn trưa – khi một tay cầm miếng pizza rõ to, một tay vẫn di di chuột. Một phút ngẩn ngơ. Em nghĩ đến anh khi em khẽ hát mỗi sớm mai, khi đứng trước gương, chọn cho mình một bộ trang phục… Em nghĩ đến anh thậm chí cả khi em đang vui vẻ giữa một đám đông. Thế tức là không phải vì cô đơn em mới nghĩ đến anh.
Em nghĩ đến anh mọi lúc.
Dù chúng ta chẳng phải là gì của nhau.
Đôi khi em tự hỏi, có phải vì chúng ta không phải là gì của nhau. Nên em mới nghĩ đến anh nhiều đến thế. Có thể. Bởi lẽ thường tình, khi đã đạt được điều đó gì đó rồi, người ta thường ít nhiều cho phép tâm trí mình được nghỉ ngơi. Em chẳng rõ. Nhưng đắm mình trong những suy nghĩ về anh bỗng chốc làm em thấy mọi thứ quanh mình chìm trong lãng đãng. Lãng đãng mây. Lãng đãng trời.
Lãng đãng anh.
Lãng đãng em.
2. Đôi mắt xanh và cô gái đẹp nhất
Buổi dạ tiệc cuối năm của công ty. Ai cũng xúng xính váy áo. Chỉ có em vẫn trung thành với quần bò và áo sơ mi rộng thùng thình. Khi ấy em vẫn là cô sinh viên thực tập. Còn anh là trưởng phòng Marketing của Sunrise chi nhánh Việt Nam. Hồi ấy em thấy anh hay hay, đủ thân thiện để khiến em có cảm tình nhưng cũng đủ lạnh lùng để em chưa bao giờ dám bắt chuyện. À, tất nhiên chào anh thì em vẫn có. “Good morning, Richard”, “Good afternoon, Richard”, “Goodbye, Richard”, kèm một nụ cười rõ tươi. Anh cũng chào đáp lại em cùng nụ cười rõ tươi. Nhưngthường thì công việc đều cuốn chúng ta đi quá nhanh, quá nhanh để có thể bắt đầu một cuộc hội thoại.
Và có thể chúng ta sẽ mãi mãi chỉ biết đến nhau như thế, nếu không có buổi dạ tiệc cuối năm.
Em chẳng nhớ rõ lắm, rằng mọi chuyện của ngày hôm ấy bắt đầu từ đâu. Từ lúc anh cười và chào em. Hay từ lúc anh đưa em ly cocktail và khen em mặc “so kul”. Nói chung em chỉ nhớ rõ ràng nhất hôm ấy có một trò chơi rất ngộ. Trò chơi có tên gọi Đi tìm tình yêu. Cũng chẳng hiểu tại sao trò chơi lại có cái tên không liên quan như thế, trong khi luật chơi chỉ đơn giản thế này: “Khi MC gọi tên đồ vật nào, bạn hãy nhanh chóng tìm và mang đồ vật ấy lên sân khấu. Người nào mang vật được yêu cầu lên đầu tiên sẽ được một phần quà từ Ban tổ chức”. Trò chơi lan tỏa hứng thú rất nhanh:
-Bật lửa
-Thắt lưng nam
-Một sợi dây chuyền
-Một bông hoa
-Một cái kim băng
-Một quả dâu tây chín mọng
Cứ mỗi lần như thế là một cuộc náo loạn của cả hội trường. Em thấy rất vui dù chẳng bao giờ em là người tìm ra đồ vật nhanh nhất. Và cuối cùng, khi MC xướng lên: “ Cô gái đẹp nhất đêm nay” thì không hiểu từ đâu, rất nhanh, anh chạy đến và bế thốc em lên, chạy lên sân khấu. Mặt em lúc ấy đang nóng bừng lên dưới ánh đèn. Nhưng em biết không phải vì thứ ánh sáng chói mắt kia hay vì quá nhiều những ánh mắt và những nụ cười tủm tỉm. Đơn giản vì mùi nước hoa trên cơ thể anh vẫn váng vất. Và vì khi ấy tim em đã đập rất nhanh.
Lúc nhận quà anh ghé tai em: “Sorry, anh không cố ý làm em ngại đâu. Nhưng quả thật anh rất hiếu kì về những món quà tặng”. Anh chỉ tay vào hộp quà rồi nháy nháy mắt. “Lát ở lại nhé, anh sẽ chia quà cho em”. Lúc ấy, lần đầu tiên em nhìn thật kĩ và thật gần đôi mắt xanh của anh. Thì ra một-đôi-mắt-xanh là như thế.
Mênh mang và hút hồn như thế…
3. Đêm Hà Nội – Bông hoa xanh – Bắt đầu, em và anh
Hà Nội về đêm thật đẹp. Tựa hồ một cô gái yêu kiều và đang ngái ngủ. Em và anh ngồi bên vệ đường, hai cái xe máy dựng kế bên.Em nhìn anh, còn anh đang tỉ mẩn bóc lớp giấy bọc:
-Anh có thể xé toạc nó ra – Em nói rồi làm động tác xé giấy, miệng toe toét như thể đó là công việc thú vị nhất trên đời.
-Không. Anh sẽ bóc thật nhẹ để tý gấp tặng em một bông hoa.
Bất ngờ. Em chớp chớp mắt nhìn anh. Lần đầu tiên em nghe một “zai”, lại nhất là “zai tây” nói rằng biết gấp hoa giấy.
Hộp quà nhỏ xíu, bên trong chứa hai cái móc khóa rất ngộ – hai con gấu một nam, một nữ ôm chặt hai trái tim hồng. Anh đưa em “anh” gấu, nói rằng “đừng làm mất nhé”. Rồi anh bắt đầu hí hoáy gấp bông hoa giấy. Anh gấp nhanh, cuốn cuốn, cuộn cuộn… 3 phút sau xuất hiện một bông hồng xanh.
Em cầm bông hoa, xoay xoay trên cao, để đèn vàng của đường hắt vào bông hoa như ánh sáng. Vờ như chăm chú nhìn bông hoa, em hỏi anh:
-Này Richard, tại sao lúc ấy lại là em?
-Ý em là lúc MC hét lên “Cô gái đẹp nhất đêm nay” và anh chạy ra bế thốc em lên sân khấu á? – Anh quay sang nhìn em
-Vâng! – Em vẫn nhìn bông hoa.
-Giải thích một cách đơn giản thì là: Giữa đám đông, anh thấy em có vẻ… nhẹ nhất. Và – anh dừng lại một lúc, nhìn em từ đầu đến chân, cười – vì em không mặc váy, tiện cho việc di chuyển.
Em cười hì, rồi lại cong môi:
-Thế giải thích một cách phức tạp ?
Anh im lặng một lúc, vẻ như rất khó nghĩ giữa việc nói ra hay không, rồi cuối cùng anh quyết định nói một cách khá bối rối:
-Một cách phức tạp, thì là…em thú vị nhất trong những cô gái tối nay.
Lần này thì đôi mắt xanh không còn nhìn xoáy vào em nữa. Em thở phào. Bởi nếu nhìn, có thể đã thấy má em khẽ ửng lên.
Tối Hà Nội đó. Lần đầu tiên em thấy mộtRichard rất khác, đủ thân thiện để em thấy cảm tình và chẳng-lạnh-lùng-chút-nào để em có thể thoải mái trò chuyện.
Và hôm đó, cũng lần đầu tiên chúng ta bắt đầu những-cuộc-hội-thoại, với nhau.
4. Điều điên rồ muốn thử và Ước mơ của chú chim Kiwi
Em yêu Hà Nội, bằng một thứ tình yêu kì lạ của một người con từ nơi xa – đến và ngưỡng mộ vẻ đẹp nơi đây. Em yêu những chiều Hà Nội thênh thang.
Em yêu sáng Hà Nội lãng đãng, một mảnh lá lộc vừng rơi xuống vai em.
Em cũng yêu những mùi hương, những góc nhỏ thuộc về Hà Nội, yêu EM khi ở trong Hà Nội – và em biết, những điều đó em sẽ chẳng thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Anh cũng yêu Hà Nội. Anh yêu con người, anh yêu món ăn, anh cũng yêu khí trời Hà Nội Thu đầy mê đắm… Nhưng anh cũng yêu tất cả những mảnh đất – nơi mà anh chưa từng đặt chân.
Đôi khi, Richard ạ, em thấy anh giống một cơn gió hoang. Anh thuộc về mọi nơi, nhưng anh cũng chẳng thuộc về nơi nào cả. Đơn giản, anh là một cơn gió hoang hứng thú một cách kì khôi với vẻ đẹp của cuộc đời. Và em thì chưa bao giờ muốn làm một công việc khó khăn như buộc một cơn gió lại, để nó mãi mãi thuộc về em.
Nên, có phải vì thế mà anh chọn em không?
Và nên, cũng có phải vì thế mà em càng muốn ở bên anh không?
…
Lại một đêm Hà Nội yêu kiều.
-Này, em thử nói xem. Nếu bây giờ được làm một việc thật điên rồ, thì em sẽ làm gì?
Em nói dường như ngay lập tức:
-Em muốn làm nhiều. Nhưng ngay lúc này, thì em thích có thể đứng trên sân thượng của tòa nhà kia và nhảy dù xuống mặt đất. Em luôn muốn được bay mà – Em chỉ lên tòa nhà cao chót vót, đối diện với quán cóc chúng ta đang ngồi uống café.
Mắt xanh nhìn em:
-Đúng là điên rồ thật. Nhưng điều em nói lại làm anh liên tưởng đến hành trình bay của chú chim Kiwi (*).
-Chú chim Kiwi dũng cảm. Đoạn cuối của clip ấy làm em khóc đấy. Nó làm em nghĩ đến những ước mơ mà đôi lúc em đã bỏ quên…Thế Richard, ước mơ của anh là gì?
Anh im lặng rất lâu, rồi nói khẽ khàng như sợ đêm vỡ:
-Anh muốn đi đến thật nhiều vùng đất khác nhau. Anh muốn hiểu thật thật rõ những-cái-tôi trong anh.
Em biết không? Mỗi lần đặt chân đến một vùng đất mới là mỗi lần anh khám phá thêm được một chút về chính mình. Em sẽ mãi mãi không hiểu hết em, nếu em cứ ở yên mãi một chỗ. Và vì thế, đến bây giờ anh vẫn chưa dừng chân…
Lần này đến lượt em lặng im. Em đã biết thế mà, anh vốn là một cơn gió. Và ước mơ của một cơn gió.
Luôn là được bay thật xa…
5.Ngày tháng trôi theo mùa lá rơi
Anh đi rồi, đôi khi em vẫn hay hốt hoảng. Biết tìm đâu ở Hà Nội thênh thang, một đôi mắt xanh luôn nhìn em đăm đắm. Biết tìm đâu những cảm xúc để lấp đầy vài khoảng trống, của một người đã ra đi.
Hà Nội vẫn đẹp và yêu kiều, Hà Nội vẫn khiến em yêu một cách không đắn đo và chẳng suy nghĩ. Nhưng Hà Nội đã nhuốm thêm nhiều man mác…
Và em cũng bắt đầu biết hoang mang.
Em vẫn hay tự hỏi chúng ta là gì của nhau. Dù chưa bao giờ em cố tìm ra câu trả lời cho câu hỏi ấy. Chỉ cần em vẫn luôn nghĩ đến anh, và em biết anh cũng vậy, là cuộc sống cũng đủ thi vị rồi.
Ở Hà Nội, em chẳng gặp ai giống anh cả, nhưng sao anh cứ ở mọi nơi em đến vậy?!…
Thi thoảng chúng ta vẫn nhắn tin cho nhau. Thi thoảng, là nỗi nhớ chẳng thể kìm nén. Nhưng rồi sau tất cả, ngày tháng vẫn trôi và những ước mơ vẫn cần được ai đó nâng niu và thắp sáng mỗi ngày.
Danh sách những mảnh đất anh đi cũng ngày một dài thêm. Anh cũng tìm thấy những mảnh tôi mới trong anh ở những vùng đất mới. Em cũng vẫn luôn bận rộn nhưng vui vẻ. Và vẫn nghĩ đến anh mỗi ngày.
Anh có nhớ Hà Nội không?
Anh có tìm thấy một góc nhỏ Hà Nội ở bất cứ nơi nào khác?
Anh có thấy mình vui hơn ở những vùng đất mới?
Và bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau?
Chẳng ai trong chúng ta hứa hẹn với nhau. Chúng ta chỉ nghĩ đến nhau… Thế là đủ! Hà Nội vẫn đẹp và yêu kiều nhu thế.
Và ngày tháng cứ trôi theo mùa lá rơi.
…
Nhưng đến một ngày, sáng Hà Nội trong veo. Em nhận được mail từ một nơi xa của một người-không-bao-giờ-cũ:
“Anh cứ đi tìm những cái tôi khác trong anh. Anh cứ làm dài thêm danh sách những vùng đất mới. Nhưng sau tất cả, anh lại tha thiết những tháng ngày bên em. Khi anh đi bộ cùng em trong lòng Hà Nội. Khi anh uống café cùng em ở một quán cóc ven đường. Khi anh say sưa trò chuyện cùng em về tất cả mọi thứ, hoặc đôi khi, là chẳng điều gì.
Thì ra, đó mới là những điều mà anh không thể tìm thấy ở bất-kì-nơi-nào khác. Thì ra, đó mới là thứ anh đi mà luôn nhớ về.
Nên, hãy chờ anh trở về nhé. Hà Nội của anh!”
Phong Vy
0 nhận xét:
Đăng nhận xét