Home » » Shock Tình - Chương 09 - 10

Shock Tình - Chương 09 - 10

Written By HieuBio on Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013 | 19:48


Trà chanh tình yêu giới thiệu tiểu thuyết tuổi teen: Shock Tình (Rất hay) 


Tác giả: KAWI 



CHAP 9: LẦN CUỐI CÙNG... 
- Cậu…cậu được lắm! – người phụ nữ nói trong giận dữ rồi quay lưng bỏ đi, không quên để lại cho Nim một cái liếc đáng sợ. 
- Ơ! Bà chủ…!! – người đàn ông bối rối, quay sang nhìn Devil rồi tất tả chạy theo người phụ nữ. 
Đến lúc này Nim mới nhìn thấy được khuôn mặt buồn bã tột độ của Devil, không còn sự giận dữ hay hung hăng như hồi nãy nữa. Nim lắc nhẹ đầu, thở dài rồi đứng lên bước về phía cửa phòng. Lúc này Devil cần một mình, có lẽ vậy… 
Đi một mình trên đường, cô bé thấy lạnh lạnh trong lòng. Con người ta đôi khi thật khó hiểu. Có lẽ người như Devil thì chẳng bao giờ Nim có thể hiểu được. 
Về đến nhà, vừa thẫn thờ suy nghĩ Nim vừa tra chìa vào ổ khóa để mở cổng. 
Chợt có một luồng hơi lạnh sau lưng khiến Nim giật mình… 
Nim sợ đến mức run tay làm tuột chiếc chìa khóa xuống đất. Cô bé quay ngoắc lại, môi mím chặt. 
- Làm gì mà bạn sợ hãi thế??? Tôi đây mà! 
Lúc bấy giờ Nim mới hoàng hồn. Là cậu nhóc ấy… 
- Xin lỗi vì làm cho bạn sợ! Tôi đứng đợi ở đây gần cả tiếng đồng hồ rồi! Muối cắn nát cả chân! 
Muỗi à??? Sáng sớm thì làm gì có muỗi! Nim tỏ thái độ khó hiểu. 
- Ha ha! Tôi đùa tí cho vui ấy mà! Đừng vào nhà nữa, mời tôi đi ăn sáng đi! 
Một đứa con trai khá “tự nhiên”, đến mức làm cho người ta thấy ái ngại. 
Nhưng Nim cũng đang đói, trong nhà lại chỉ có sữa và bánh, ăn hoài kể cũng ngán. Cô bé nhặt chìa khóa lên cất vào cặp rồi dẫn cậu nhóc đi. 
Và cậu ta lại hát. Nhưng Nim thích nghe. 
Chợt nhớ ra điều gì, Nim vội lấy cuốn sổ và cây viết rồi ghi nhanh vào, xong xuôi đưa trước mặt cậu nhóc.
(Bạn tên gì???) 
- À! Quên mất! Tôi cũng chưa biết tên bạn! – cậu nhóc cười khì. 
( Tôi tên là Đỗ Quyên, nhưng mọi người vẫn hay gọi là Nim) 
- Nim??? Tên nghe lạ nhỉ? Tên tôi là Phụng, Nhật Phụng! 
Nim gật đầu mỉm cười. 
Cả hai đi ngang cửa hàng kinh doanh ti vi lớn nhất tỉnh, họ trưng bày mấy chục cái màn hình phẳng trước cửa nhìn giá trị vô cùng. Chợt Nim trông thấy tin tức thời sự có chiếu mặt của một ai đó rất quen, rất giống một người… 
Nhưng chưa kịp nhớ ra đó là ai thì đã bị Phụng kéo đi. 
- Tôi đói lắm rồi! Đi thôi! 
Nim dẫn cậu nhóc vào một quán phở bình dân gần trường. Nim và anh trai là khách quen ở đây. 
- Ăn phở à? Cũng được! – Phụng cười híp mắt. 
Cô chủ quán không biết từ đâu “lượn ra” thật nhanh. 
- Chào hai cưng! Nim hôm nay dẫn bạn tới ủng hộ quán chị à? Xinh trai đáo để! Hai cưng ăn cái gì nào? 
Hỏi cho có lệ vậy thôi chứ ánh mắt của chị ấy cứ nhìn chằm chằm vào Phụng, tần số nhấp nhánh là 100 cái/ giây. 
- À uh! Chị cho tụi em 2 tô tái! – Phụng vừa cười vừa nhăn nhăn đau khổ. 
- Ok! 2 tái Tươi ơi! – chị ấy vừa kêu vừa cười ha hả lấy tay vỗ vỗ vào lưng của cậu nhóc khiến Nim thấy ái ngại. 
Chị chủ quán tên là Bo, nghe cái tên là có thể đoán được ngoại hình! Có lẽ chưa ai quên được vụ việc chị ấy dùng một tay giáng một cú “trời đánh” vào lưng của một tên ăn quỵt khiến hắn ta dội thẳng vào cột nhà và bất tỉnh nhân sự khi vẫn còn ôm cây cột đó. Người ta gọi đó là “nội công thâm hậu”! Chị Bo xưa nay còn có một đặc điểm rất cá biệt là tính “mê trai đẹp”, không cần biết tuổi tác địa vị học vấn, miễn là đẹp đều được chị ấy chăm sóc ưu đãi tận tình ( có lẽ tên ăn quỵt đó cũng không được xinh trai cho lắm nên mới bị bụp thê thảm như vậy). Thật ra chị ấy cũng không làm gì quá đáng ngoài việc ngồi và nhìn những “mỹ nam” ăn phở. Tuy nhiên, thông thường, cái nhìn của chị khiến người ta không tài nào húp nỗi nước phở chứ đừng nói đến chuyện là nhai được sợi phở. 
Như lúc này đây, Nim thấy tội nghiệp cho Phụng khi cậu nhóc cứ ăn 1 miếng là lại dợn dợn bốn năm lần, đau khổ vô cùng… 
Nim đành vỗ vỗ vai chị Bo tỏ ý xin chị ấy tha cho cậu bạn đáng thương. 
- Chị có làm gì đâu! Chỉ nhìn thôi mà! – chị Bo “ngây thơ” đáp lại. 
Cô bé lắc lắc cái đầu. 
- Thôi thôi! Nể tình em và anh Quốc, chị sẽ đi vào trong, ok? Đắng nào thì cũng chả có ai đẹp trai được bằng anh em đâu! – chị Bo ban đầu hơn “bất mãn” nhưng rồi cũng cười xòa. 
- Cám ơn bạn nhé! Đó là người phụ nữ đáng sợ nhất mà tôi từng gặp đó! – Phụng mừng rỡ như vừa thoát chết 
Nim bật cười ha hả. 
…………. 
- Chúng ta đi chụp ảnh Hàn Quốc nhé! Lần này tôi trả! – cậu ta khoác vai Nim “rủ rê” 
( Chụp ảnh ư??? Để làm gì???) 
- Thì để làm kỉ niệm chứ làm gì! Kỷ niệm việc Nim đã từng quen với một Nhật Phụng lang thang cơ nhỡ! 
Nim ngạc nhiên nhưng rồi cũng đồng ý. Cô bé không có nhiều bạn nên khi đã coi ai là bạn thì cô tin tưởng tuyệt đối. 
Và thế là trong phòng chụp ảnh, Nim đứng yên mặc cho Phụng làm hết kiểu này đến kiểu khác, nào là kiểu của tinh tinh, sư tử, mèo hay thậm chí là những hành động quá khích như ôm và…hôn cô bé nếu như Nim không tránh ra kịp thời. 
Hết một buổi sáng, Nim chia tay Nhật Phụng ở ngã rẽ đầu đường. Trước khi đi, Phụng đứng lại cầm tay cô bé, ánh mắt kì lạ 

CHAP 10: CUỘC TRỐN CHẠY ĐÁNG SỢ. 

- Tôi thích bạn rồi đấy! Điều đáng yêu nhất của bạn là dù không nói được nhưng vẫn khiến người khác hiểu tất cả. Tạm biệt bạn ở đây! Từ bây giờ, bạn sẽ không còn được gặp một Nhật Phụng vui vẻ hồn nhiên, mặc áo pull, quần hộp, đi giày Adidas và đội mũ lưỡi trai nữa đâu! 
Và cậu ta đặt một nụ hôn lên trái Nim, một cách rất nhẹ nhàng… 
Nim không kịp phản ứng gì, thẫn người nhìn bóng cậu bạn khuất dần sau con hẻm nhỏ… 
Bây giờ cô bé chỉ còn một mình, Nim ghét cảm giác cô đơn này, anh trai đi lâu quá…Có lẽ tối nay Nim phải nhắn tin cho Tú Vân sang ngủ cùng mới được. Nghĩ thế, cô bé mở cặp tìm điện thoại. Nhưng cái alo đã không cánh mà bay… 
Nim hốt hoảng lục cặp tìm kiếm, hình như đêm qua cô bé không để nó trong cặp mà để trong bọc quần thì phải, nhưng trong bọc quần cũng không có! 
Thôi chết! Nim vỗ mạnh vào đầu. Hình như cô bé đã để lạc lối nó ở phòng bệnh của Devil khi bị cậu nhóc lôi mạnh xuống. 
Thế là ba chân bốn cẳng Nim phóng tới bệnh viện. Vừa vào đến nơi, Nim đã cố gắng lấy bình tĩnh để đối diện với cơn thịnh nộ của Devil. Nhưng trong phòng bệnh lúc này không chỉ có mình cậu ta…Và sự nhạy cảm đặc biệt của âm thanh khiến cho Nim giật mình khi nghe những lời nói phát ra từ trong đó. 
- Này nhóc! Sao hôm nay hiền thế? Ngồi như một thằng què! À quên! Tao quên mất mày đang bị thương. 
- Đại ca! Giờ xử nó sao đây! 
- Bệnh viện này đông người, người của nó cũng không đi lâu đâu, cứ đánh cho nó không thể hồi phục nữa là được rồi chuồn nhanh! 
- Thế thì dễ dàng cho nó quá! 
- Ha ha! Mày ngu lắm! Bây giờ cả giới giang hồ đều biết nó đang nằm trong bệnh viện, thiếu chi kẻ muốn giết Devil, nhất là tụi thằng Phóc, thằng Mão. Cứ yên tâm đi con! 
- Tụi này đang mơ hả?? Nhìn thấy tấm gương của thằng Phóc mà chưa tởn sao? Hay là muốn tao làm cho mày thêm một dấu nhân giống hắn! 
- Thằng chó này! Đúng là không thể nói chuyện bằng lời với mày được! Tụi bây! Lên! 
Nim hoảng hốt thật sự. Sao lúc nào Devil cũng có kẻ thù vậy??? Bây giờ phải tính sao đây??? Vết thương ở lưng vẫn đang rỉ máu, nếu bị đánh có lẽ sẽ nghiêm trọng lắm. Nim lo lắng hướng mắt nhìn quanh, và cây chùi nhà của chị lao công bệnh viện nằm trước cửa phòng đập vào mắt cô bé. Nim chạy tới cầm nó lên, cán cây chùi nhà làm bằng Inox, chắc cũng xài được… 
Nim thu hết can đảm, hít một hơn thật sâu rồi xông thẳng vào phòng…. 
Và người ta thấy trên đầu của tên đại ca đang chuẩn bị đánh Devil một bầu trời đầy sao, hắn ta le le cái lưỡi, hai con ngươi lộn lên lộn xuống rồi nằm một đống dưới sàn nhà. Cây chùi nhà dưới sức mạnh của Nim đã phát huy tác dụng! 
- Đại caaaaaaaaaaaaa! – lũ thuộc hạ xung quanh la ỏm lên, Nim toát mồ hôi nhìn và cố gắng đếm xem có bao nhiêu tên. Ba tên thôi, không nhiều, Nim nghĩ vậy! 
- Còn nhìn gì nữa! Đưa cái đó cho tôi! – Devil hét lớn. 
Nim giật mình quăng thẳng cây chùi nhà vào mặt Devil khiến cậu nhóc bị hứng một cái CỐP thật mạnh vào trán, nhưng Devil cũng kịp cầm nó lên đánh túi bụi vào mấy tên còn lại. 
Nhưng một con sư tử khi bị thương thì cũng chỉ mạnh được bằng con mèo, Devil vất cây chổi xuống đất rồi cầm tay Nim chạy ra khỏi phòng. Không khí thật hỗn loạn… 
Devil cứ lôi Nim chạy từ dãy này sang dãy khác, Nim thoáng thấy vết máu rịn ra từ lưng của Devil, có lẽ tại cử động mạnh quá nên ảnh hưởng đến vết thương. 
- Không ổn rồi! Trốn ở đâu thì chúng cũng biết thôi! Chỉ còn cách… - Devil vừa thở vừa nói. 
Nim tròn mắt tỏ ý không hiểu. 
- Đằng kia là nhà vệ sinh nữ, bạn vào trong đó coi có ai không, nếu có thì tìm cách đẩy họ ra ngoài hết cho tôi! – Devil chỉ tay về phía trước. 
Nim nhìn cái nhà vệ sinh chằm chằm… 
- Còn đứng đó làm gì nữa! Đi nhanh đi! Muốn bị ăn gậy hả??? – Devil nạc lớn. 
Nim chạy nhanh vào trong, cứ hễ thấy Devil nỗi giận là cô bé rất sợ. Nim vừa chạy vừa cầu mong là không có ai trong đó. 
Và nhà vệ sinh trống trơn… 
Cô bé cười tươi chạy ra gục gục đầu ý nói không có, Devil liền chạy đến rồi lôi cô bé vào một phòng trong số 5 phòng của nhà vệ sinh rồi khóa nhanh cửa lại. 
- Không được rồi! Cứ đứng thế này thì sẽ bị phát hiện mất! Bây giờ tôi sẽ ngồi xuống bồn, bạn ngồi lên người tôi rồi thả chân mình xuống, hai tay tôi sẽ ôm bạn còn hai chân sẽ co lên quàng vào bụng bạn! Nghe rõ chưa! Có như thế tụi nó mới không nhìn thấy chân tôi qua khe hở phía dưới của cửa! Thực hiện đi! – Devil nói một hồi với vẻ vô cùng gấp gáp. 
Nim nhanh chóng làm theo. Tình trạng của cô bé và Devil lúc này có thể nói là ôm nhau cũng đúng, mà đè lên nhau cũng đúng. 
Tiếng bước chân người dồn dập, Nim nghe rõ giọng của tên đại ca: 
- Thằng nhóc này tinh ranh lắm! Hắn không trốn ở những nơi dễ tìm đâu, tụi bây xông vô phòng vệ sinh nữ cho tao! 
- Ơ! Nhưng đại ca ơi! Đó là phòng vệ sinh của nữ chứ có phải của nam đâu! 
- Mày ăn cái giống gì mà ngu thế hả? Thì là của nữ hắn mới trốn trong đó để khó tìm! Đứng làm gì nữa! Bay vô đi! 
- Nhưng sao đại ca không vô cùng tụi em! 
- Tụi mày vô trước, tao vô sau! 
Nim bật cười, tên đại ca đó quả thật là đồ nhút nhát, chỉ muốn người khác chịu trận trước mình. 
- Im lặng đi! – tiếng la khẽ của Devil khiến Nim im bặt. 
- May là không có ai hết đại ca! 
- Đừng nói nhiều! Tìm đi! Nhìn phía dưới mấy cái cửa phòng ấy! Thấy có chân của đứa nào mặc áo quần bệnh nhân thì chắc chắn là hắn! 
Và những kẻ côn đồ đi tìm kiếm, từng phòng, từng phòng một… 
Mồ hôi của Devil chảy thành từng giọt dài thấm trên mặt của Nim… 
Tiếng bước chân ngày càng tiến gần tới chỗ Nim và Devil…tất cả như nín thở…. 
- Đại ca ơi! Ở đây có người nè! 
Nim nhắm chặt mắt lại. 



- Hả??? 
- Là chân của phụ nữ! Nhỏ xíu à! Trông đáng yêu lắm í! 
- Thằng điên! Mày muốn tao cho ăn giấy vệ sinh hả? Thằng Devil là con trai hay con gái? 
- Dạ dạ! Đại ca bớt giận! 
- Không có đại ca ơi! 
- Ở đây cũng không có! 
- Sao kì vậy nhỉ??? Thế thì nó trốn ở đâu??? Thôi , đi tìm ở chỗ khác! 
Nim nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm... 
Tiếng bước chân của lũ người đó đang nhỏ nhỏ dần… 
- Khoan đã! – tiếng tên đại ca thốt lên 
- Gì thế đại ca? 
- Mày mới nói là thấy chân phụ nữ ở cái phòng thứ 4 phải không? 
- Dạ! Nhưng Devil là con trai mà! 
- Tao biết rồi! Nhưng hồi nãy nó không chạy một mình mà dẫn theo con nhỏ đó! Biết đâu…. 
Nim cùng Devil trợn mắt nhìn…lần này chắc chết thật rồi…

Xem tiếp chương 11 - 12
http://trachanhtinhyeu.blogspot.com/2013/04/shock-tinh-chuong-11-12.html

Chương 07 - 08
http://trachanhtinhyeu.blogspot.com/2013/04/shock-tinh-chuong-07-08.html

0 nhận xét:

Đăng nhận xét