Home » » Shock Tình - Chương 25 - 28

Shock Tình - Chương 25 - 28

Written By HieuBio on Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013 | 20:47



Trà chanh tình yêu giới thiệu tiểu thuyết tuổi teen: Shock Tình (Rất hay) 

Tác giả: KAWI 


CHAP 25: CUỘC GẶP GỠ THÚ VỊ 
- Làm gì mà mặt mày hốt hoảng thế? 
( Cậu ta tới!) 
- Ai??? 
(Nhật Phụng! À quên! Angle!) 
Và Devil ngừng ăn hẳn. 
- Sao hắn ta lại tới nhà bạn???? 
( Tôi có biết đâu!) – mặt Nim ngơ ngơ. 
- Không thể để hắn ta nhìn thấy tôi ở đây! Bạn cứ ra mở cổng, tôi phải đi tránh mặt. 
Nim gật gật. Devil đi nhanh vào trong. 
Cốp! 
Nim nhắm mắt. Có lẽ Devil lại đụng đầu khi vào nhà vệ sinh. Rõ khổ! 
Cô bé chạy ra cổng. 
- Hey you! Sao lâu thế? – Angle đừng dựa vào thành cổng thấy Nim ra thì đứng bật dây, cậu nhóc hình như chỉ đi một mình. 
(Xin lỗi bạn! Mình đang có chút việc trong nhà nên ra trễ!) 
- Bạn đang nói gì thế? 
Nim quên mất là cậu ta không phải là Devil, không thể hiểu những gì Nim nói. 
- Tôi vào nhà được chứ??? – Angle cười tươi. 
Nim lưỡng lự rồi cũng gật đầu. 
Thế là Angle bước vào trong nhà. Nim chốc chốc lại nhìn về phía nhà vệ sinh – nơi ác quỷ đang “ ẩn nấp”. 
- Ủa? Bạn đang ăn sáng hả? – Angle hỏi khi thấy đống thức ăn la liệt trên bàn. 
Nim cuống quýt gật gật đầu. 
- Nhưng sao lại có những hai phần??? 
Cô bé hốt hoảng chạy vội vào trong phòng lấy cuốn sổ và cây bút, xong đưa trước mặt Angle. 
( À! Tú Vân bạn mình mới tới đây, nó có việc bận nên về trước rồi!) 
- Ra thế! – cậu nhóc ngúc ngúc cái đầu rồi nở một nụ cười nhẹ. 
Nim thở nhẹ một cái rồi chạy vào trong bếp pha nước cho Angle. 
- Tôi cũng chưa ăn sáng! Tính tới rủ bạn đi ăn! Nhưng hình như không thích hợp rồi! – cậu nhóc nói với vẻ tiếc nuối. 
Nim đặt ly nước xuống bàn rồi cười tươi. Angle lúc nào cũng tự nhiên. Không nặng nề như Devil. 
Nhưng một tiếng động phát ra từ phía trong khiến cả Nim và Angle giật mình. Hình như là tiếng va chạm của đồ vật bằng nhựa thì phải. 
- Cái gì thế??? – Angle hướng mắt về phía trong hỏi Nim. 
( Ơ! Không có gì đâu! Chắc tại con mèo nhà mình nó làm cái gì đó trong bếp!) – Nim chìa vội mảnh giấy trước mặt cậu nhóc, cô bé biết ngay là Devil đang rất khó khăn khi phải ở trong cái tolet thấp lè tè so với chiều cao quá khổ của cậu ấy. 
Angle không nói gì. Chỉ lặng lẽ đứng dậy rồi từ từ đi vào trong. 
Nim kéo tay lại. 
- À! Tôi muốn đi vệ sinh! Không phiền bạn chứ?- Angle cười ngây thơ. 
Nim ngơ ngơ một lát rồi lắc đầu. 
- Sao thế? Có ai trong đó hả? Sao bạn nói chỉ có một mình? – Angle tỏ ra khó hiểu. 
Nim cào cào cái đầu, thật là khó xử. 
( À! Nhà vệ sinh của mình bị hỏng rồi, đang chờ thợ tới sửa!) – Nim cười trong nhăn nhó. 
- Hỏng ư??? 
Cô bé gật gật đầu. 
Angle nhìn thái độ lúng búng như gà mắc tóc của Nim rồi phì cười. Cậu nhóc lắc lắc cái đầu rồi bước thẳng tới nhà vệ sinh. Nim giật mình định kéo lại nhưng không kịp. 
Đến nơi, Angle đưa tay gõ gõ cửa tolet: 
- Devil! Ra đây đi! Đừng đó trong đó nữa! Nóng lắm! – cậu nhóc vừa nói vừa cười ha hả. 
Nim ngớ người ra. Sao cậu ta lại biết Devil đang ở trong đó chứ???? 
Cửa phòng tolet dần dần mở ra, Devil mặt mày hình sự bước ra khỏi phòng và nhìn Angle đang đứng cười nghiêng ngả. 
- Buồn cười đến thế sao? – Devil hỏi với thái độ bực mình. 
- Tất nhiên rồi! Một Devil nổi tiếng như thế mà lại trốn trong tolet để tránh mặt bạn bè! Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì sao nhỉ??? Ha ha! 
Devil bực bội nhìn Angle rồi nhìn Nim, cô bé sợ hãi tránh mặt sang một bên. 
- Thôi thôi! Tôi chỉ đùa tí cho không khí nó vui vẻ! Mình ra phòng khách nói chuyện nhé! – Angle đã bớt cười lại, tiến tới vác vai Devil rồi kéo luôn Nim ra ngoài phòng khách. 
Khi đã yên vị trên ghế sô fa, Devil vẫn im lặng, mặt mày chưa nguôi sự tức giận ( nhưng phần nhiều là do cậu nhóc đang xấu hổ), còn Angle cứ tủm tỉm cười. Nim nhìn qua nhìn lại hai cậu bạn mà thấy lo lo: 
( Mà sao bạn biết Devil đang ở trong nhà tôi?) – Nim rụt rè chìa mảnh giấy ra trước mặt Angle, không quên nhìn khuôn mặt đang chuẩn bị hiện hình ác quỷ của Devil. 
- Chuyện này có khó khăn gì đâu! Lúc tôi vào nhà thì đã biết cậu ấy đang ở trong này, bởi vì Devil có kiểu để giày rất khác người, lúc cởi giày ra, lúc nào cậu ấy cũng đặt nó ngay ngắn và hướng mũi giày ra phía cửa, vả lại loại giày mà cậu ấy đi thuộc loại hiếm gặp và cũng chả nhiều người có đủ tiền mà mua nó. Phải không anh bạn? – Angle nói một lèo rồi nhìn Devil cười. 
Nim ngạc nhiên khi thấy sự am hiểu của Angle về Devil, cứ như họ là bạn thân của nhau vậy. 
- Thôi đi! Không cần phải dài dòng như thế đâu! Hai người cứ ngồi đó, tôi có việc phải đi! – Devil bực dọc đứng dậy. 
- Ấy! Chưa gì đã đi rồi! Lâu lâu bạn bè mới gặp nhau! Cậu không tính sẽ mời tôi một bữa ăn sáng sao? Mà tôi thấy hình như hai người cũng chưa ăn được gì nhiều. – Angle níu tay Devil lại. 
Nim thì dám phản ứng gì, cứ để cho hai thằng con trai “tự xử “ với nhau, dính vào chỉ tội rắc rối thêm. 
- Ai là bạn bè của cậu! Tôi đã nói rồi! Devil này không hề có bạn! 
- Thì cứ cho là vậy đi! Nhưng chắc cậu sẽ không liệt tôi và Nim vào danh sách kẻ thù của mình chứ??? 
Devil không trả lời. 
- Thế thì cứ coi như tôi mời cậu và Nim đi ăn vậy, một thằng con trai có bản lĩnh thì không thể “bỏ cuộc” giữa chừng được phải không? 
Devil quay lại nhìn Angle chằm chằm. Nim bắt đầu thấy lo. 
- Thế là cậu đồng ý đi rồi nhé! Mình đi thôi Nim, mà bạn có cần thay áo quần không hay mặc vậy thôi? – Angle vừa nói vừa nhìn bộ đồ ngủ piyama của Nim, ánh mắt hơi kì lạ. 
Lúc đó, Nim mới phát hiện ra từ nãy đến giờ mình quên chưa thay bộ đồ ngủ màu đỏ choét vải hình trái tim mà anh trai mua tặng từ năm ngoái, cô bé hoảng hốt chạy thẳng vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại. 
- Có cần phải nói thằng thừng như thế không? – Devil nhìn Angle rồi nhìn về phía phòng Nim với vẻ ái ngại. 
- Chậc! Tôi quên mất cậu ấy là con gái! – Angle đập tay lên đầu xuýt xoa. 
Thế là hai cậu nhóc tiến lại phía cửa phòng Nim gõ gõ. 
- Nim ơi! Tôi không có ý gì đâu! Bạn đừng để bụng nhé! Thay áo quần nhanh rồi đi, tôi và Devil đứng đợi ở ngoài! – Angle nói nhẹ nhàng. 
Trong lúc đó, Nim đang ngồi khóc òa lên trong phòng vì thấy quá xấu hổ. Hèn gì lúc Devil thức giấc trông thấy Nim liền giật mình, lúc ăn sáng cũng thấy cậu nhóc chốc chốc lại nhìn Nim với vẻ khó hiểu. Té ra đều là vì bộ đồ ngủ màu đỏ choét có hình trái tim. Cứ nghĩ đến thế thì Nim lại khóc nức nở, cuộn giấy vệ sinh cứ thể vơi dần vơi dần…. 
- Hình như cậu ấy giận thật rồi! – Angle nhìn Devil nói với vẻ buồn buồn. 
- Đừng nói với tôi! Tự cậu gây ra thì đi mà giải quyết! – Devil không thèm để ý, vòng hai tay đứng dựa vào tường. 
- Nhưng nếu tôi gõ cửa lần nữa chắc cậu ấy khóc thét lên luôn quá! – Angle nói với vẻ ái ngại. 
Devil lắc đầu đứng hẳn dậy, nhìn về phía phòng Nim suy nghĩ hồi lâu rồi bước tới. 
Cậu nhóc thu hết can đảm gõ cửa: 
- Tôi cho cậu 3 phút! Nếu không nhanh chóng ra đây thì đừng trách tôi ác! Nhanh lên! – Devil quát lớn đến mức Angle phải giật mình. 
- Cậu còn quá đáng hơn tôi! Cậu quát lớn thế thì bạn ấy ngất luôn trong phòng chứ đừng nói là khóc! – Angle nhăn mặt. 
Devil thì chả nói năng gì. 
Và cánh cửa phòng mở ra. 
Angle ngạc nhiên đứng dậy, không ngờ “biện pháp” của Devil lại có hiệu quả đến thế. 
Trong bộ váy màu vàng nhạt, trông Nim xinh hơn ngày thường. Cô bé ít khi mặc quần jean áo pull mà chỉ quen mặc váy ( thói quen này do anh trai của cô bé tạo ra vì lúc nào đi mua áo quần cũng mua cho Nim toàn váy và váy). Nhưng khuôn mặt thì vẫn còn đỏ đỏ vì vừa mới khóc xong mặc dù Nim đã cố lau thật sạch. 
Devil chẳng phản ứng gì. Cậu nhóc lúc nào cũng lạnh lùng như thế. 
Angle vui mừng chạy lại, không quên kéo tay Devil. 
- Mình đi thôi! 
Thế là ba con người “dắt díu” nhau đi trên con đường nhỏ. 
Nim cao khoảng 1m62, hai cậu nhóc thì người cao 1m75, người còn lại 1m85, nên đi giữa Angle và Devil cô bé thấy thật “tủi thân” mặc dù con gái cao trên 1m6 là đã quá chuẩn. 
Và địa điểm dừng chân là quán phở của chị Bo. 

....................................................................................................
CHAP 26: SỰ TỨC GIẬN CỦA THIÊN THẦN 
Angle khựng lại khi đứng trước mặt quán, vì nếu cứ đi bộ như thế này thì phải mất vài tiếng mới có thể tìm được một nhà hàng nào đó. Quán phở của chị Bo coi như là giải pháp duy nhất để giải quyết cơn đói đang cồn cào trong bụng Angle cho dù cậu nhóc cực kì sợ người phụ nữ khác người ấy. 
Nim nhìn thái độ lo lắng của Angle mà thấy buồn cười nhưng không dám cười. Còn Devil thì thấy thắc mắc nhưng cũng không hỏi han gì. 
Và như mọi khi, chị chủ quán không biết từ đâu lượn ra thật nhanh: 
- Chao ôi! Nim hôm nay lại ghé quán chị nữa à? Lại còn dẫn bạn tới nữa chứ? – chị ta nói như súng liên thanh. 
Và khi nhìn thấy Devil, chị Bo như bị giật điện. 
- Trời ơi là trời! Sao số mình bữa nay toàn gặp nhưng mỹ nam không vậy??? Trời ơi là trời! Hạnh phúc quá! Hạnh phúc quá!- chị Bo hai mắt long lanh, tay thì vỗ vỗ giống như trẻ tập nói. 
Devil nhìn chị chủ quán với con mắt thờ ơ, còn Angle thì thấy nổi da gà, riêng Nim thì cuống quýt đẩy chị ta vào trong bếp không quên đưa tay chỉ số 3 cho chị Bo biết là cần 3 tô phở tái. 
- Đáng sợ quá! – Angle thốt lên. 
Nim chỉ cười trừ. 
Không đầy 5 phút sau, chị Bo lại “lượn” ra với mấy tô phở, mắt thì vẫn 
dán chặt vào Devil và Angle. 
Sau khi đặt mấy tô phở lên bàn, chị ta tiến nhanh lại phía Devil, vỗ vỗ vai cậu nhóc như đã từng làm với Angle: 
- Trời ơi là trời! Sao lại có thằng nhóc đẹp trai đến thế cứ chứ! Một vẻ đẹp rất lỳ lợm và dữ dội! Ôi trời ơi! 
Nim nhăn nhó nhìn Devil, cô bé sợ rằng máu ác quỷ Devil lại nổi lên thì chị Bo chỉ còn nước banh xác. 
Nhưng Devil không phản ứng gì kịch liệt cho lắm, cậu nhóc không thèm nhìn chị chủ quán lấy một cái, vừa đưa tay cầm đũa vừa nói đều đều: 
- Chị có biết đến 2 chữ “lịch sự “không? Nếu có thì thực hiện hai chữ đó đi! 
Chị Bo dừng ngay hành động vỗ vỗ rồi đứng vụt dậy. Nim và Angle cứ nghĩ chị ta sẽ nổi cơn thịnh nộ và giáng cho Devil một cú “trời đánh” như đối với tên ăn quỵt hôm bữa. Nhưng không… 
Chị Bo đứng dậy rồi “bay” ngay đến cây cột nhà trước mặt và ôm ghì lấy nó, đôi mắt long lanh đầy vẻ mở tưởng: 
- Ôi trời ơi! Sao trên đời này lại có một con người ăn nói tuyệt vời và mạnh mẽ, cá tính thế không biết! Trời ơi là trời…. 
Và chị ta rung rung cái cột nhà khiến tất cả khách trong quán đều phải dừng đũa ngước nhìn. 
- Chị ta có tiền sử mắc bệnh hoang tưởng phải không? – Devil nhìn Nim rồi chị Bo hỏi. 
Nim ngớ người ra rồi lắc lắc đầu. 
( Bạn thông cảm, chị ấy có cái tính kì cục như thế mỗi khi thấy ai đẹp trai, bình thường chị ấy cũng tốt lắm!) 
Devil chẳng nói gì và cúi đầu ăn tiếp. 
Bữa ăn sáng cứ diễn ra trong một hoàn cảnh đặc biệt như thế, Devil, Angle và Nim ngồi ăn phở, còn chị Bo thì ôm cái cột nhà nhìn Devil với ánh mắt ngưỡng mộ. 
Chợt như nhớ ra điều gì, chị chủ quán rời cái cột nhà thân yêu chạy tới chỗ Nim. 
- Mà này! Anh trai của em đi đâu mà lâu thế? Mấy bữa nay chị đợi anh ấy tới ăn phở mà chờ hoài cũng không thấy! 
Nim dừng đũa, cúi gầm mặt xuống. Devil và Angle cũng ngừng ăn nhìn Nim. Chị Bo biết mình đã phát ngôn điều không nên phát ngôn nên “lượn” nhanh vào nhà bếp. 
Cô bé quay sang Devil. 
( Tôi vào nhà vệ sinh, 2 bạn cứ ăn tiếp đi!) 
Devil thấy một giọt nước mắt chực rơi ra trên khóe mi của Nim nhưng cũng không nói năng gì. 
Và Nim đứng dậy đi vào trong. 
- Bạn ấy nói cái gì thế? – Angle lay lay Devil. 
- Đi vệ sinh! – cậu nhóc vẫn ăn bình thường. 
Angle thì không thế ăn tiếp được, cậu nhóc nhìn theo Nim rồi mặt buồn buồn. 
Nim buồn quá, anh trai của cô bé nói là đi một tuần rồi về, nhưng giờ đã gần một tháng vẫn không thấy tăm hơi đâu cả, điện thoại thì lúc liên lạc được lúc thì không. Đã bao đêm cô bé khóc một mình vì nhớ anh trai, giờ chị Bo lại đụng vào nỗi đau đó nên Nim không thể chịu đựng nỗi. Cả cuộc đời này cô bé chỉ có một người thân duy nhất là anh trai, người đó vừa là cha, là mẹ, là anh, là bạn cuả Nim và cũng là người yêu thương Nim nhất… 
Lát sau, Nim cố gắng tươi tỉnh để bước ra bàn ăn, nhưng ra đến nơi thì không thấy Devil đâu cả. 
Nim tiến lại chỗ Angle, vỗ vai cậu nhóc rồi chỉ vào chỗ ngồi của Devil. 
- À! Cậu ta có việc bận nên đi rồi! 
Và thế là chỉ còn Nim và cậu nhóc Angle. 
Tất nhiên với tính cách của Angle thì cậu ta chằng bao giờ chịu thả Nim về nhà một cách dễ dàng như thế. Cậu nhóc đã lôi Nim đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác trong thành phố mà chỉ bằng phương tiện thô sơ nhất là đôi chân. 
Và sự nghiệp “hành hạ” chỉ dừng lại khi Nim không thể đi tiếp được nữa. Vết thương do mảnh chai đâm phải sưng tấy lên khiến cô bé đau khủng khiếp nhưng Nim vẫn không nói với Angle. 
- Bạn sao thế?- Angle hỏi khi thấy Nim dừng lại không đi nữa và thái độ hơi khác thường. 
Nim lắc đầu. 
Nhưng Angle cũng kịp nhìn thấy cái chân có miếng băng trắng đang dần dần chuyển sang màu hồng vì máu rịn ra của Nim. Cậu nhóc hốt hoảng chạy tới cúi xuống. 
- Chân bạn làm sao thế? 
Nim chả biết nói gì, mà có nói thì cậu ta cũng không hiểu. 
- Sao bị thương mà không nói??? – Angle đột ngột giận dữ khiến Nim ngạc nhiên. 
Cậu nhóc vừa lấy tay cầm chân Nim lên coi vừa đưa mắt nhìn cô bé với ánh mắt trách cứ. 
Nim bắt đầu thấy sợ sợ, không ngờ lúc Angle nổi giận cũng khiến người ta phải giật mình. 
Và Angle mở điện thoại lên gọi… 
- Alo! Tụi bây đem xe tới đây ngay cho tao, đường X phía bên trái. Nhanh lên! 
Nim hốt hoảng xua tay tỏ ý không cần thiết. 
Nhưng Angle chả nói gì cả. 
Cậu nhóc bắt Nim ngồi xuống và cứ nhìn cái chân cô bé chằm chằm. 
- Bạn đã rất đau phải không? – Angle ngẩng đầu lên nhìn Nim. 
Cô bé lưỡng lự rồi cũng gật nhẹ đầu. 
- Vậy tại sao lại im lặng? – Angle quát lên khiến Nim giật mình. 
Cậu nhóc lúc này còn khủng khiếp hơn cả Devil… 
Đúng 5 phút sau, người của Angle xuất hiện. 
Cậu nhóc đỡ Nim lên xe trong khi cô bé chả hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nim cảm thấy vô cùng bối rối. 
Xe không đưa Nim tới bệnh viện mà chạy đến một ngôi nhà nằm ở ngoại ô. 
Nim ngạc nhiên khi thấy không gian ở đây cũng tựa tựa như ở nhà mình, cô bé bước xuống, Angle chạy đến nhấn chuông, cánh cổng từ từ mở ra. 
Nhưng hình như Nim không thể bước được nữa, chỗ bị sưng đã quá lớn, cứ đặt chân xuống nền đất là đau buốt, mà đi một chân thì chắc chắn sẽ ngã. 
Không do dự, Angle tiến lại và cõng Nim, tất nhiên cô bé không chịu, nhưng nhìn khuôn mặt đáng sợ của cậu nhóc lúc này, Nim đành phải im lặng. 
Angle đưa Nim vào trong nhà, một người phụ nữ trung niên bước ra, nhìn bà ấy rất trí thức. 
- Ai thế cháu? 
- Bạn ạ! Chân bạn ấy bị thương! 
- Đem vào đây! 
Thế là Angle cõng Nim vào căn phòng phía trong, và đó không khác gì là một phòng khám chuyên nghiệp. 
Nim được đặt trên một chiếc giường trắng tinh, người phụ nữ đeo găng tay y tế và bắt đầu tháo băng ở chân Nim ra, nhìn bà ta thực hiện các thao tác rất thành thạo, chắc chắn phải là người trong ngành. 
Khoảng nửa tiếng sau, cái chân của Nim đã được bôi thuốc và băng bó lại đàng hoàng, cũng không còn đau như trước nữa. 
- Xong rồi đó! – bây giờ mới thấy người phụ nữ mỉm cười. 
Nim không biết làm gì, chỉ cúi đầu và cười thay cho lời cảm ơn. Angle đỡ Nim ra ngoài phòng khách, gương mặt cậu nhóc đã không còn nặng nề như hồi nãy. 
- Lần sau, nếu đi với tôi mà bạn không chân thật như lúc nãy thì chúng ta không còn là bạn đâu đó! – Angle tỏ ý “răn đe”. 
Nim gật gật đầu. 
- Sao chẳng bao giờ ta nghe cháu nhắc đến là có một cô bạn ở Việt Nam nhỉ? – người phụ nữ từ trong bếp bước ra, hai tay cầm hai ly nước cam. 
- Vâng! Cháu mới quen bạn ấy cách đây một tháng ạ! 
- Ra thế! Nhưng hình như….- bà ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi. 
- Bạn ấy không nói được, nhưng bù lại bạn ấy rất dễ thương! – Angle nhìn Nim cười tươi. 
Người phụ nữ không nói gì, chỉ gật đầu và mỉm cười. Nhìn bà ấy khá phúc hậu. 
- Đây là bác ruột của mình, tên bác ấy là Lan, mình coi bác ấy như mẹ, lúc trước bác làm bác sĩ ở bệnh viện thành phố, rất nổi tiếng đó, nhưng sau này bác không muốn làm nữa nên về đây sống, thỉnh thoảng cũng có chữa trị cho một số người. 
Nim ngúc ngắc cái đầu tỏ ý đã hiểu. 
Thế là cô bé cùng Angle ngồi chơi ở nhà bác Lan cho đến chiều. 
7h30 tối. 
Bác Lan tiễn Nim cùng Angle về, tuy chỉ mới lần đầu gặp mặt nhưng Nim thấy rất thích bác ấy, đó là một người phụ nữ tốt bụng và giỏi giang. Nhưng hình như bác Lan chỉ sống một mình. Nim nghĩ thế khi để ý rằng chẳng có bất kì hình ảnh nào trong nhà có hình của người nào khác ngoài bác ấy và Angle. 
Lúc xe chạy tới đầu ngõ, đột ngột Angle bảo dừng lại rồi đỡ Nim xuống và nói tài xế đứng đó đợi mình. Chỗ này còn cách nhà Nim vài chục mét, cô bé thấy lạ… 
- Tôi muốn cõng bạn tới nhà! 
Nim trố mắt ngạc nhiên trước lời “thỉnh cầu” kì cục của cậu bạn. 
- Đừng nhìn tôi như thế! Tôi nói thật đấy! 
Nim vẫn đứng ngơ ngơ. 
Angle mỉm cười ngồi khuỵu xuống, đưa tay vỗ vỗ trên lưng: 
- Lên thôi! 
Nim thấy bối rối không thể tả. Nhưng với tính khí của Angle thì chả bao giờ cậu ta chịu bỏ cuộc. Cô bé lưỡng lự một lát rồi cũng trèo lên. 
- Bạn không nặng lắm đâu! Con gái cao trên 1m6 mà ốm như thế này thì không ổn! – Angle vừa cõng Nim vừa nói. 
Cô bé chỉ cười. 
Con đường nhỏ chỉ có Angle và Nim, không gian tĩnh mịch yên ắng, cô bé còn ngửi được mùi thơm của hoa nhài ở đâu đó trong mấy ngôi nhà cổ hai bên đường. 
- Tôi sống với cuộc đời này bằng rất nhiều khuôn mặt! Thật sự mà nói thì chẳng bao giờ tôi sống thật với bất kì ai, ngay với gia đình tôi. Đối với bạn, tôi cũng chỉ mới sống bằng một nửa khuôn mặt thật, còn nửa mặt nạ kia, tôi sẽ chờ cho đến khi bạn lột được nó ra… 
Nim ngạc nhiên khi nghe những lời nói của Angle, đây không giống là lời nói đùa. 
- Nhưng bạn đừng lo! Tôi có thể lừa dối cả thế giới này, có thể tàn nhẫn với tất cả nhưng đối với bạn thì Nhật Phụng này sẽ luôn luôn nói thật và sống thật… 
Cô bé lắng nghe với tất cả sự khó hiểu và tò mò. 
- Tới nhà rồi đó! 
Angle cười rồi đặt Nim xuống. 
- Giờ tôi phải về! Tạm biệt! Mai gặp lại ở trường nhé! 
Và bóng Angle dần dần bị màn đêm bao phủ…. 
Nim cứ đứng ngây ra thế hồi lâu. Những lời nói của Angle thật sự khiến cô bé phải suy nghĩ. Angle không phải là người đơn giản…. 
Nim lặng lẽ bước vào nhà… 
Nhưng bây giờ cô bé mới phát hiện rằng cổng nhà mình đang trong tình trạng không bị khóa, nhìn vào trong nhà thì thấy đèn điện bật sáng trưng. Nim bắt đầu hốt hoảng.

........................................................................................

CHAP 27: BẠN CỦA TÔI LÀ DEVIL 
Cô bé rón rén đi vào trong. Đến 90% Nim nghĩ rằng nhà mình đang có trộm, nhưng nếu là trộm thật thì chả điên gì mà bật đèn như thế. Có khi nào là anh trai??? Nhưng nếu anh trai về thì ít ra cũng phải báo cho Nim một tiếng chứ??? 
Nim nhanh tay cầm lấy cây chổi quét mạng nhện đặt ở góc sân rồi thu hết can đảm bước vào trong… 
Và cô bé giật mình thả cây chổi xuống nền khi nhìn thấy Devil đang nằm trên ghế sô fa, một tay gác lên trán… 
- Bạn đi chơi cũng ghê nhỉ? 
Devil ngồi dậy. 
Nim vẫn chưa hết ngạc nhiên. 
- Tôi ngồi đây chờ bạn đúng 3 tiếng 7 phút. Đứng đó làm gì nữa! Vào nhà đi! 
Thế là Nim cuống quýt chạy vào. 
Trong đầu cô bé bây giờ là một đống câu hỏi: Làm sao Devil vào được trong nhà khi không có chìa khóa??? Và làm sao cậu ấy lại phải ngồi đây đợi Nim??? 
Sau khi thay áo quần, Nim mở cửa phòng bước ra. Không hiểu sao cô bé rất sợ khi phải nhìn Devil, Nim nhanh chóng chạy vào bếp. 
- Mở tủ lạnh, lấy thức ăn mà nấu đi! Tôi chưa ăn tối! 
Tiếng Devil dội dội vào tai Nim. 
Cô bé giật mình mở tủ lạnh, đúng là đầy ắp thức ăn. Nim đứng dậy nhìn ra phía phòng khách ngạc nhiên… 
Nhưng có bao giờ Nim phải nấu ăn đâu, ở nhà toàn là anh trai nấu. Tuy nhiên cũng có đôi khi Nim tự tay nấu nướng, mặc dù những món Nim nấu thường là ăn xong một miếng là chả bao giờ dám ăn miếng thứ 2. 
Nếu Devil biết chuyện này thì chắc xử cô bé mất. Nim đánh liều, cứ nấu, ai bảo cậu nhóc bắt Nim nấu, dở thì ráng chịu. Cô bé tự nhủ như thế rồi bắt đầu mang tạp dề vào. 
Nhưng tình hình không suông sẻ như thế… 
- Bạn không biết nấu ư? 
Tiếng Devil từ đằng sau khiến Nim giật mình. 
Cô bé chả biết phải làm gì, chỉ cúi đầu. Devil thở dài một cái rồi bước ra khỏi nhà bếp. 
- Mở ngăn trên lấy mì tôm ra đi, thà như thế cho an toàn! 
Nim nhăn nhăn mặt. Đúng là xấu hổ thật. Con gái mà không biết nấu nướng. Cô bé với tay lấy hai gói mì rồi đặt vào tô. 
Một lát sau, Nim bưng ra phòng khách, Devil vẫn ngồi đó và …coi ti vi. 
Cậu nhóc thấy Nim và hai tô mì xuất hiện thì ngừng coi, chuyển hướng ngồi lại. 
- Có phải bạn đang thắc mắc tại sao tôi vào được trong nhà ? 
Devil vừa lấy đũa vừa hỏi. 
Nim gục đầu. 
- Vì cái tính hậu đậu của bạn. 
Nim ngừng ăn ngước lên nhìn Devil. 
- Tôi đứng ngoài cổng, và thấy chìa khóa nằm ngay trước đường. Nên cám ơn vì đó là tôi, nếu không, nhà bạn sẽ không còn cái gì nữa đâu! 
Nim hốt hoảng. 
- Một đứa con gái, không nói được, không nấu ăn được, lại hậu đậu mau quên. Bạn đúng là khác người. – cậu nhóc nói đều đều. 
Nim bắt đầu thấy tự ái. Nhưng có giận dữ với Devil cũng vô ích, có khi lại khiến cậu ta nổi máu ác quỷ nữa thì khổ. 
Bữa tối kết thúc trong im lặng. Đơn giản vì tính Devil vốn ít nói, còn Nim thì chẳng thể nói được. Nhưng tự dưng cô bé thấy vui vui, không phải ăn một mình nữa. Hơn ai hết, Nim hiểu rằng ăn cơm mà chỉ có một mình là nỗi bất hạnh lớn nhất. 
Nim lục đục đem chén bát vào trong bếp rửa, Devil cũng vào theo, có lẽ là để uống nước. 
- Bếp của nhà bạn nhỏ bằng 1/10 cái bếp của nhà tôi. Nhưng nó ấm áp hơn… 
Devil nói lửng rồi bước vào ra phòng khách, Nim nhìn theo. Cậu nhóc có cái gì đó rất lạ. 
Lúc Nim thanh toán xong đống chén bát thì đã 9h tối, cô bé bắt đầu thấy thắc mắc vì sao Devil vẫn…chưa về??? 
Nhưng Devil vẫn ngồi trên ghế sô fa và coi ti vi! 
Nim lặng lẽ bước ra và ngồi ở ghế đối diện. Cô bé cứ ngồi như thế và nhìn Devil chằm chằm, cố tìm ra một lý do cho sự kì lạ của cậu nhóc mấy ngày nay. 
- Bạn nhìn không chớp mắt lâu như thế mà không mỏi à? – Devil vừa nhìn ti vi vừa nói. 
Nim giật mình quay mặt sang chỗ khác. 
Cô nhóc đang tìm cách sao cho tế nhị và lịch sự nhất để hỏi tại sao Devil cứ mãi “bám trụ” nhà mình mà không chịu “cuốn gói”. 
Nhưng những gì cậu nhóc nói với Nim khiến cô bé không tin vào tai mình: 
- Tối nay tôi sẽ ngủ lại ở đây! Bạn đồng ý chứ? – Devil mặt mày tỉnh bơ hỏi Nim. 
Cô bé căng mắt ra to hết mức có thể, lấy tay vỗ vỗ tai xem thử mình có nghe lầm hay không. Tối hôm qua đã ngủ lại ở đây rồi, tối nay cũng định như thế nữa sao??? 

........................................................................
CHAP 28: NHỮNG RẮC RỐI KHÔNG TƯỞNG 
- Bạn không đồng ý? – Devil ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Nim. 
Và không hiểu vì sao, cô bé lại lắc đầu. 
- Cám ơn! 
Nim bắt đầu thấy mất bình tĩnh, cô bé cầm ly nước có sẵn trên bàn và uống một hơi cạn, Devil nhìn Nim, ánh mắt đầy “ngưỡng mộ”. 
- Bạn không thấy mặn sao? Đó là ly nước muối mà! 
Cổ họng Nim bây giờ mặn chát, cô bé nhăn nhó đau khổ khiến Devil cũng phải giật mình, Nim cảm thấy như bị mất cảm giác ở lưỡi. Và thế là cô bé chạy ù vào trong bếp và uống sạch một chai nước lấy từ tủ lạnh. Devil ngoái đầu nhìn theo, lắc đầu rồi mỉm cười. 
Nim bắt đầu thấy bực mình, cậu ta làm gì mà lại để ly nước muối trên bàn như thế chứ??? Muốn ám toán mình sao??? Nim nghĩ thế rồi khói ở 2 bên tai cứ xì ra. 
Và Nim đi tới một quyết định quả cảm…là sẽ đuổi Devil ra khỏi nhà! 
Nhưng mới ra đến chân phòng khách…. 
- Tôi có thói quen phải ngậm nước muối mỗi tối trước khi đi ngủ. Mà tôi cũng đã để nó bên phía mình chứ có phải ở giữa bàn đâu? Bạn có trách thì trách cái tính tình hậu đậu của mình chứ đừng có nghĩ đến việc trách tôi! – Devil vẫn giữ thái độ đó - vừa coi ti vi vừa “phán”. 
Thế lại Nim lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt… 
Chương trình ti vi hôm nay có chiếu một phim Mỹ hài, Nim cố gắng an ủi bản thân rồi dần dần cũng quên đi sự có mặt của Devil trong nhà và ”chuyên tâm” ngồi coi phim. 
Nếu ngoài đường Nim hiền lành, ít nói, ít cười bao nhiêu thì khi ở nhà, những cái “ít” đó lại được thay bằng vô vàn cái “nhiều”. 
Giống như lúc này, Nim đang ngồi cười “như điên như dại” trước sự thắc mắc và khó chịu của Devil. Có phải tại lỗi cô bé đâu! Tại bộ phim buồn cười quá mà! Nim cứ thế mà cười, cười nắc nẻ, cười át luôn cả tiếng ti vi. 
Và cái gì cũng có giới hạn của nó. Devil cầm cái điều khiển và nhấn nút off. Màn hình ti vi tối đen, thế mà Nim vẫn cười ( cái này ở bên Vật lý người ta gọi là quán tính +_+) 
- Bạn bị bệnh? - Devil ghé sát mặt Nim hỏi. 
Thế là cô bé ngừng cười ngay tức khắc. 
- Bạn có hay coi quảng cáo không? 
Nim ngơ người trước câu hỏi của cậu nhóc. 
- Trả lời đi! Có hay không? 
Nim gật gật đầu. 
- Thế đã từng coi quảng cáo Vinamilk chưa? Quảng cáo có một đứa trẻ ngồi hút sữa và một con bò sữa ngồi trên cái ghế gỗ ấy! 
Nim cố hình dung. 
Vài giây sau, cô bé gật đầu. 
- Tốt! Bạn rất giống con bò sữa đó! Nhất là ở giọng cười! – Devil nói một cách “tàn nhẫn” như thế rồi đứng dậy bỏ vào trong bếp. 
Nim đỏ mặt. Đúng là từ nãy đến giờ cô bé hơi quá đáng. Thường ngày ở nhà cũng hay bị anh trai la vì tiếng cười không giống ai của mình. May mà Devil chỉ nạc thôi chứ không dùng vũ lực. Cô bé chẳng biết chui đầu vào đâu cho đỡ xấu hổ đành nằm úp mặt xuống ghế sô fa. 
- Đứng dậy rồi vào trong phòng bạn mà ngủ, tôi không thích ai ngủ cùng mình. – Devil vừa cầm ly nước vừa nói. 
Nim vẫn nằm im. Nhưng hình như nhớ ra điều gì, cô bé vùng ngay dậy đứng trước mặt Devil khiến cậu nhóc giật mình suýt nữa làm đổ ly nước. 
( Bạn đừng ngủ ngoài phòng khách, ban đêm ở đây lạnh lắm, hay bạn vào trong phòng anh trai tôi ngủ đi!) – Nim vừa huơ huơ tay vừa chỉ về phía căn phòng nằm sát phòng của cô bé. 
Devil nhìn theo hướng tay Nim chỉ, cậu nhóc không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. 
Ở nhà một mình cùng với Devil khiến Nim luôn phải trong trạng thái dè chừng sợ hãi mặc dù cậu nhóc chẳng làm gì cô bé cả, mà thậm chí cũng có thèm nhìn mặt của Nim đâu. Thế mà Nim vẫn sợ! 
10h30 tối. 
Khi đã “an tọa” trên chiếc giường quen thuộc, Nim vẫn không sao ngủ được. Cô bé cứ trằn trọc mãi. Tự nhiên nghĩ tới chuyện là đang ở cùng với Devil khiến Nim cứ thấy vừa ngượng ngượng vừa không quen. Thế là cô bé cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường đầy thú bông trong khi ở căn phòng bên kia, Devil đã ngủ được mấy giấc rồi. 
Đó là một đêm không yên tĩnh như bao đêm trước…. 
Về khuya trời nổi gió, sấm chớp đùng đùng. Vào mùa này thường hay xảy ra chuyện đó. Nhưng Nim vốn sợ sấm chớp, lại không có anh trai bên cạnh. Nhìn những tia chớp lóe sáng qua ô cửa gương khiến Nim rùng mình ớn lạnh. Và rồi cô bé lại thấy nhớ anh, nhớ da diết, cộng thêm nỗi sợ hãi đang đeo bám làm Nim bật khóc, khóc rất to. 
Và tất nhiên tiếng khóc đó là nguyên nhân khiến Devil tỉnh giấc. Cậu nhóc cố gắng lấy gối ôm chặt tai thế mà vẫn nghe tiếng “ Hức hức” phát ra từ phòng bên. Mặc dù ngoài trời đang nổi giông bão nhưng tiếng khóc của Nim còn khó nghe hơn cả những thứ âm thanh của tự nhiên gào thét. Devil bực mình mở cửa phòng chạy qua. 
May là phòng Nim không khóa chốt trong, nếu không chắc Devil phá cửa mà vào mất. 
Cậu nhóc mở cửa, lù lù tiến tới giường của Nim. Trong phòng tối đen chỉ có ánh đèn nhỏ của cây đèn ngủ trên trần, Devil lại mặc áo sơ mi đen và quần hộp đen nên Nim sẽ không biết cậu nhóc đang ở trước mặt mình nếu như không có tiếng hét kinh hoàng của “ác quỷ”: 
- Có nín không hả?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét