“ Tháng Tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế… Mây xa vời, nắng xa vời, con sông xa lững lờ trôi… Nắng nhẹ nhàng, mây cũng nhẹ nhàng, hát giấc mơ nào xa lắm… Em mong chờ, mãi mong chờ, bao nhiêu vẫn cứ đợi anh…”
Bất chợt một chiều đạp xe trên phố, những thanh âm trong trẻo và tươi mới như thế vọng lên từ một quán café nhỏ bình yên trên đường Phan Đình Phùng khiến lòng xốn xang đến lạ… Ngơ ngác tự hỏi lòng từ bao lâu sự bộn bề và mỏi mệt trong công việc đã khiến mình lơ đễnh, không còn chờ mong, mở lòng hân hoan đón mỗi tháng Tư về đến?
Tháng Tư…
Những ngọn gió giao mùa rủ nhau về hong ấm từng vạt mưa cuối xuân ẩm ướt, làm những nỗi muộn phiền ngơ ngác chợt bốc hơi, lẩn khuất đâu đó rồi tan nhanh dưới vòm trời xanh mênh mang đầy gợi cảm…
Nắng tháng Tư không còn run rẩy nép mình trong cái se lạnh của mùa xuân và cái rét nàng Bân thổn thức… Nắng tháng Tư cũng không chói chang gay gắt, thắp lửa nhiệt tình và hết mình, ganh đua cùng những chùm hoa phượng đỏ một cách lẳng lơ và khiêu gợi giữa mùa hè… Nắng tháng Tư nồng nàn như một tình nhân đang độ xuân thì, tràn đầy yêu mến, khát khao và hiến dâng, cùng gió tháng Tư dệt nên những bài tình tươi mới tuổi bình yên…
Tháng Tư…
Xà cừ mùa này rụng lá và thay lá mới…
Lá đổ đầy trên phố, ngập chiều tháng Tư như nỗi nhớ thầm níu kéo gót xuân hồng đang dần xa. Nhưng khi ngước nhìn lên những cành cao, ta lại bắt gặp một màu xanh mênh mang đến rợn người, hòa trong sắc xanh của mây trời và lòng người trên phố. Nghe lòng chợt thanh thản và bình yên đến lạ kỳ khi bàn chân chầm chậm bước đi giữa hai mảng màu trong bức tranh kết hợp hài hòa của nắng, lá và gió, và hồn người – dệt nên từ những ân tình tháng Tư như thế…
Tháng Tư…
Từng giọt café rơi lặng thầm trong đêm….
Chập chờn giữa nhớ và quên, giữa thương yêu và hờn trách… Chênh vênh đôi bờ hư thực trong ký ức một tình yêu nồng nàn như nắng, như lá và như gió tháng Tư…
Ngang qua đường Cổ Ngư xưa, bắt gặp những đôi tình nhân tay trong tay – với nụ cười và tâm hồn rộng mở phơi phới yêu tin…Chạnh lòng…
Cũng con đường ấy, dưới hàng cây ấy, và cũng giữa những ngày tháng Tư năm ấy, trái tim mình đã cùng chung một điệp khúc của thương yêu từ những chiều tháng Tư ngồi trong công viên cây xanh Bách Thảo mà mơ về ngôi nhà nhỏ bình yên rộn rã tiếng cười trẻ nhỏ… Nhưng tất cả mọi thứ rồi chỉ là diệu vợi, phù du, chợt tan đi như ngọn khói rơm mỏng mảnh một chiều tháng Tư trên đồng ai đốt… Chỉ tháng Tư ở lại, đằm thắm và mãi nguyên vẹn một tình yêu trong những câu thơ tôi đã viết, thảng thốt úp mặt vào bờ vai của đêm mà run rẩy, bàng hoàng nhung nhớ:
“ Phố tháng Tư – phố dài nỗi nhớ
Gió nồng nàn ve vuốt những môi hôn
Mây tháng Tư xôn xao lời yêu cũ
Cứ thủy chung xanh mãi đến nồng nàn
Chỉ con đường tháng Tư thay sắc nắng
Nắng đổi màu – nắng ấm giấc mơ hoa
Thương bàn chân tháng Tư về lặng lẽ
Ngác ngơ tìm một vạt nắng chiều xa…”
Và trong chương trình radio TÌNH CA THÁNG TƯ hôm nay, sẽ như một món quà nhỏ dành tặng cho các bạn Sinh nhật vào tháng Tư nói riêng, cho những ai thương nhớ một ai đó vào tháng Tư nói chung, với rất nhiều những dòng cảm xúc trong trẻo và bình yên như thế
Mời các bạn cùng theo dõi
TÌNH CA THÁNG TƯ
Em hứa là về mà, cô gái của tháng tư!
Có những ngày, nỗi nhớ về em kệch cỡm như một vở kịch lặng câm theo tháng năm, âm thầm nhưng lúc nào cũng chuyển động, những đường nét mơ hồ về một gương mặt, những âm thanh nhẹ như gió của giọng nói, những dỗi hờn bâng quơ ngày phố rủ mình trong mưa, những nụ cười mang màu nắng...
Cứ thế ta đi cùng tháng năm, em biết không?
Để rót vào lòng đêm muôn vàn câu chữ không lý giải nỗi, từ đâu mà có? Bắt đầu từ khi nào thì như thế này? Em ở đâu? Giữa vạn mặt người không quen ngoài kia, giữa những phút chậm rãi của ngã tư đèn đỏ, ta đi về đâu giữa những con đường vương bụi, giữa mùa lỗi hẹn trong lòng phố xá thênh thang, mà đôi chân bé như kẻ du mục chẳng biết dừng chân nơi đâu để cất giấu hết cảm xúc trong mình, em chông chênh như gió, nghiêng về bờ nhớ xa vời vợi...Những ngày biết mình còn đợi em, ta thấy môi mình cười mà mắt thì đắng ngắt những bi thương...Giá như em về kịp cùng mùa, đi lối nhỏ dẫn vào nhà thờ nghe câu kinh ngoan đạo tháng tư hát, giá như em về kịp cùng chiều, để ta vớt nắng khỏi vai em gầy, giá như em còn đó, cùng năm tháng, để ta biết mình có nơi nương tựa dù chỉ là khoảng lặng giữa muôn ngàn nuối tiếc...
Có ai đó nói với ta về duyên! Về yêu thương được định sẵn, cái gì đó vô hình nhưng luôn tồn tại, về việc em ở cạnh ta là do duyên và xa ta cũng là do số...Ta cười!
Những ngày nối vào đêm như khúc nhạc chẳng bị ngắt đoạn, ta chìm mình giữa những làn khói mỏng của thuốc, giữa bài nhạc quen thuộc mà em đã từng nghe rất lâu, mãi cho đến những năm về sau ta cũng chẳng thể quên được cái cách em ngồi gõ nhịp tay theo bản nhạc ấy, vài sợi tóc chưa buộc chặt rơi ra...Là em của hoài niệm!
Những ngày bước qua từng con phố sau mưa, những vũng nước in ánh trăng làm ta thấy đời mình nhạt.
Là ngày rất xưa, em kể ta nghe về những câu chuyện được gom nhặt từ đêm muộn, về đồi gió,cây tùng và cỏ, về mênh mông những ước mơ, cùng nhau qua những ngày ít nắng dư mưa, cái suy nghĩ trẻ con cho phép em nghĩ rằng đấy là mãi mãi...Nhưng mọi thứ vẫn là cái dấu chấm hỏi to đùng chờ người ta lý giải...
Những ngày cơn bão nghiêng đêm, ập đến rồi đi, có lẽ nhờ vậy mà em thấy mình lớn hơn, sau những hoang tàn đổ nát, sau một nụ cười tắt ngúm và một niềm tin bị bỏ quên, những ngày em trong lòng khói, vươn mắt cay mà thấy nhẹ nhõm lắm những yêu thương, rồi khi em bước ra khỏi màn khói ấy, chẳng dám quay nhìn lại, màn khói ấy đủ nhẹ đủ đau, để mãi đến giờ mi em còn vươn làn khói mỏng...
Là những ngày em gọi "25 mins" là nơi mình muốn đến, là nụ cười em gửi, ấy thế mà những ngọn đèn đỏ của đường chiều lại làm em nản lòng, lại những lối đi về ngược xuôi, những hướng rẽ dẫn về nơi khác, "25 mins" không còn là nơi em mong mỏi, không còn là nơi em đặt những lo lắng khi đêm muộn vẫn có người chưa về, không còn những lần hẹn rồi lỡ nhịp để thấy mình dỗi hờn, 25 mins trẻ con trôi qua nhanh, chẳng vướn bận lòng, để giờ lắm lúc nhìn nhau xa lạ, nhưng em chưa bao giờ nghĩ về 25 mins bằng những u buồn, đơn giản vì khoảng thời gian ấy đẹp...
Là những ngày nỗi nhớ về Phố xa xỉ đến mức em chẳng dám nghĩ đến, chẳng mấy ai đủ can đảm lần mò những khối rubic trong đêm cả, em cũng không ngoại lệ, sự đợi chờ cho những điều đã lỡ luôn là điều khó khăn, hay ít ra với em là thế, Phố chưa từng ngoảnh mặt làm ngơ khi em về, chỉ là em bỏ đi quá lâu, quá xa đủ để kịp ngoảnh lại mà gọi tên nhau, đủ để kể phố nghe về một ngày rất đỗi dịu vợi, ngày em biết viết tên phố lên mảnh giấy bé tẹo, nụ cười bỏ quên bao ngày được lôi ra như thể nó là vật duy nhất em có thể giành cho Phố. Em biết thương cho những cái hẹn chưa bao giờ gặp gỡ, thương cho giấc mơ nhẹ như tháng tư, thương cho những lần đợi chờ rồi chợt thấy mình hóa hư không, em rơi vào đêm, rơi vào những thinh lặng, là biết mình đau như Phố đã từng bị tổn thương...
Là vị đắng ngắt của cafe làm ta nhớ em!
Em hứa em sẽ về, bằng ngày tháng tính bằng vết chim di, những phương trời xa lạ...
Là đợi thì đơn giản chỉ là đợi thôi em àh, dù một cánh hạc bay bằng chính vạn những chờ mong thì ta vẫn muốn xếp đủ 1000 con hạc cho em.
Vì có những thứ cho đi đâu chỉ mong nhận về như thế
jensyan
Trà chanh tình yêu - St - http://trachanhtinhyeu.blogspot.com/
0 nhận xét:
Đăng nhận xét