Ngày…tháng …năm
Những ngày cuối cùng cúng tháng 5 đang trôi qua cũng là những giây phút cuối cùng của thời học sinh đang dần vuột mất khỏi tầm tay. Hóa ra cái cảm giác trước ngày tan trường mà biết bao thế hệ học sinh lớp 12 nói đến là đây. Tiếng "học sinh" 12 năm qua vốn quá quen thuộc, gần gũi giờ đây sao lại mơ hồ đến thế nhỉ. Đang là học sinh này mà cũng chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn là học sinh nữa. Tuổi học trò đang là của mình này mà chỉ vài ngày nữa thôi mình sẽ chẳng thuộc về nó nữa. Chênh vênh và hẫng hụt biết bao. Giữa cái nắng chói chang đầu hè. Giữa những hàng phượng rực cháy, nnhững hàng bằng lăng tím ngắt. Giữa tiếng trống trường rộn rã. Giữa màu áo trắng tinh khôi. Giữa thầy cô, bạn bè. Tất cả rồi sẽ vẫn ở đó, chỉ có mình ... không còn là học sinh nữa.
Những ngày này lớp mình khác quá. Vẫn lo lắng, vẫn quyết tâm khi nghĩ tới 2 kì thi quan trong trước mắt nhưng cái không khí căng thẳng của học hành, thi cử đã tan biến. Những băn khoăn, nghĩ ngợi, những bàn tán xem năm nay đề khó hay dễ, thi trường này, khoa này mình thích hay là thi trường kia, khoa kia điểm thấp,.... đã nhường chỗ cho những tiếng nói, tiếng cười vui vẻ, ầm ĩ. Ai cũng muốn tranh thủ từng phút, từng giây bên nhau, chia sẻ thật nhiều, tâm sự thật nhiều, trao cho nhau những yêu thương mà 3 năm qua đã có lúc vô tình quên mất. Muốn cùng nhau tạo ra thật nhiều, thật nhiều kỉ niệm đẹp.
Bởi vì ... có còn bao lâu nữa đâu...
Ngày… tháng …năm
Hôm nay lớp chia 2 phe trai gái chơi bắn súng nước. Tiếng bước chân đuổi bắt nện ầm ầm trên sàn, tiếng cười như nắc nẻ của mấy đứa con gái khi phun trúng bọn con trai. Mặc cho thầy giám thị đi qua nhắc nhở, những cái nháy mắt tinh quái báo hiệu rằng "chuẩn bị chiến nhé". Mặc cho áo ướt đầm cả vì mồ hôi cả vì súng nước, tất cả đều hăng hái như thể tham gia một cuộc chiến thật sự. Cuộc chiến giữ lại những giây phút cuối cùng của thời học sinh bằng cách chơi hết mình, vui hết mình bên bạn bè. Những ánh mắt rạng ngời. Chứa chan tình bạn. Đong đầy kỉ niệm.
Ngày…tháng…năm
6h30 sáng. Thằng bé dắt xe vào cổng trường. Nó bật cười khi nhìn thấy sự ngạc nhiên lộ rõ trên mặt bác bảo vệ. 3 năm qua, hầu như ngày nào nó chẳng đi học muộn. Bác bảo vệ đã quá quen đến nỗi mỗi lần thấy nó đi học là biết đã đến giờ đánh trống vào tiết. Nó vẫn tự hào rằng mình đi muộn nhưng lại đi muộn rất đúng giờ. Hôm nay thì khác. Nó không muốn đi muộn nữa. Chỉ còn 1 tuần nữa thôi.
Sân trường vắng lặng. Mọi ngày nó đi muộn, sân trường cũng không bóng người. Nhưng không hiểu sao, cảm giác hôm nay rất khác. Khung cảnh bình yên bao trùm lên mọi vật, khiến nó chùn bước. Nó bước chậm, thật chậm như sợ mình sẽ phá vỡ mất cái gì đó vô hình mà nó vừa phát hiện ra. Vẫn cái nền gạch ấy, vẫn cái ghế đá ấy, vẫn cây bàng ấy nhưng trường không còn là ngồi trường nó học suốt 3 năm qua nữa. Nắng xuyên qua tán lá, vẽ những hình thù kì lạ. Hành lang trải dài, những cánh cửa xanh mở toang đón chào. Tự dưng thấy lạ quá. À, phải rồi. Trường vẫn thế. Chỉ có nó, chỉ có nó là đang đổi khác. Nó sắp không còn là học sinh nữa rồi. Tại sao chỉ khi sắp không còn là học sinh nữa, nó mới biết trường nó đẹp như thế này ?
Hình như có người còn đến sớm hơn cả nó. Đang ngồi vắt vẻo trên lan can. Ngược nắng, nó không nhìn rõ. Ai như ...
Từ trên cao, mình đã sớm nhìn thấy hắn. Mr Lết (late) hôm nay lại dở chứng đi học sớm cơ đấy. Chỉ sau mình có 1 chút. Cuối năm có khác, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Chà, sao hắn cứ đứng mãi ở đấy thế nhỉ ? Không thấy mình đang vẫy tay à ?
Đúng là ngta rồi. Sao lại đến sớm hơn cả nó thế này ? Nó đã cố tình đến sớm nhất rồi cơ mà. Không hề nghĩ sẽ chạm mặt ai vào lúc này. Nhất là người ta. Ừ, nhất là người ta thì chưa bao giờ nghĩ đến. Cô bạn cùng lớp mà nó thầm để ý. Chỉ là để ý thôi. Nó bị cuốn hút đặc biệt bởi giọng nói trong trẻo ấy. Cả đôi mắt lấp lánh ấy nữa. Sự vui vẻ, hồn nhiên của người ta không ít lần khiến trái tim nó loạn nhịp. Nhưng chỉ là khoảnh khắc thôi. Nó vẫn thề với cái quạt trần như vậy.
Oái, người ta đang vẫy mình. Nó co giò chạy về phía lớp học. Nở 1 nụ cười ngượng ngùng.
Ngày…tháng…năm
Sáng hôm kia nó mới biết, hóa ra người ta ngày nào cũng đến sớm như thế. Tự cốc đầu mấy cái đau điếng vì không biết sớm hơn. Dù chỉ còn 5 ngày nữa nhưng nó vẫn muốn làm điều gì đó để... để làm gì nó cũng không rõ. Đơn giản là muốn lắng nghe giọng nói trong trẻo ấy, muốn ngắm nhìn đôi mắt lấp lánh ấy nhiều thêm chút nữa. Muốn.. muốn thêm những giây phút chỉ riêng 2 đứa như hôm qua. Người ta sẽ không biết đâu nhỉ ? Chỉ là những ngày cuối cùng, cùng nhau ôn lại kỉ niệm bạn bè thôi mà. Người ta sẽ không biết nó thích người ta đâu.
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đâu yêu.
Ngày…tháng…năm
K: Đêm qua, nó cứ nghĩ mãi về ngày chia tay. Gần lắm rồi. Có thể sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa. Chờ đến ngày chia tay thì muộn mất. Chỉ còn sáng nay thôi.
Hình như hôm trước người ta nói thích nghe tiếng đàn guitar thì phải. Nó có thể đánh guitar nhiều bài lắm nhưng trong đó có 1 bài cả nó và người ta đều rất thích. Và nó cũng đã tập rất lâu rồi.
Ngày cuối cùng
Mai xa rồi. Giây phút cuối cùng của thời học sinh đến gần cũng là lúc mình phải rời xa thời học sinh, rời xa áo trắng. Mái trường, thầy cô, bạn bè. Tất cả sẽ trở thành hoài niệm. Mãi mãi khắc ghi trong lòng. Đặc biệt là hình ảnh một người với cây đàn guitar. Một chút xao xuyến len lỏi trong tim. Cảm ơn nhé.
Mai xa rồi. Giã từ tuổi học trò. Giã từ những mộng mơ trong sáng, giã từ cả những rung động tinh khôi. Giã từ không phải là quên hết mà giã từ để chuẩn bị cho cuộc hành trang lớn, bước chân vào cuộc đời, mà trước hết là phải bước qua cánh cửa của 2 kì thi tốt nghiệp và đại học. Xin những ước ao khát vọng của những học sinh lớp 12 như chúng tôi được như cánh chim bay cao bay xa trên bầu trời rộng lớn. Xin những lo toan vụn vặt, những mưu sinh đời thường đừng làm phai mờ đi kỉ niệm về những tháng ngày học sinh tươi đẹp nhất cuộc đời. Để mai này hội ngộ, nụ cười vẫn vẹn nguyên.
Tạm biệt tiếng ve của mùa hạ cuối
Trên sân trường hoa phượng vẫn còn rơi
Bằng lăng ơi , sao mãi còn tím ngắt !
Nắng hạ vàng le lói , nắng rơi rơi
Trang lưu bút còn đong đầy kỷ niệm
Thuở học trò áo trắng thật mộng mơ
Tôi làm thơ , ép vào trang lưu bút
Cánh phượng hồng là cánh bướm xinh xinh
Rồi đi xa không biết ngày trở lại
Tuổi học trò còn đọng mãi trong tôi
Lòng vẫn nhớ , ghi sâu vào kỷ niệm
Cánh phượng hồng , mùa hạ cuối đã xa !
0 nhận xét:
Đăng nhận xét